-->

Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2010

Tôi nguyện đưa em...Đến cuối cuộc đời


Anh ra đi trong ánh bình minh .
Em ở lại nhìn hoàng hôn buông xuống .
Anh cần em trong những đêm khuya vắng .
Anh yêu em nhưng không thể có em .
Anh muốn xoá đường biên giới cách ngăn .
Khâu đại dương thành một đường bằng phẳng .
Để ngày ngày anh được nắm tay em .
Được lau khô đôi mắt còn đọng sương .
Và vai anh sẽ nhẹ ru em ngủ .
Đưa đời em vào một lối đi chung.

Chữ tình ở đời, xét cho cùng làm người ta hạnh phúc nhất và cũng làm con người ta đau khổ nhất. Con người thăng hoa khi được yêu đến ngập lòng, mặc định mình là kẻ hạnh phúc nhất, sẵn sàng vì niềm vui chứa chan ấy mà trải nghiệm gian truân. Và rồi một khi tình yêu cất cánh bay đi để lại một khoảng trống không gì bù đắp nổi, người ta đau đấy, không tin đấy, mà vẫn hoang mang trong nỗi ước mong người mình yêu thương quay trở lại.

Người ta có thể đếm được từng kỉ niệm ngọt ngào đã qua nhưng sẽ chẳng bao giờ tự hỏi có bao nhiêu phần nỗi buồn phải chịu đựng. Chính vì thế, ước mơ hoài rồi cũng phải chấp nhận, đau quá nhiều để mà vượt qua, con người sẽ lại tiếp tục hành trình cuộc đời mình bằng những niềm tự ủi an. Cũng như một lần nào đó, ngồi ngẫm lại, như lời một ca khúc nổi tiếng khác của Ngô Thụy Miên, rằng:

Mưa đã rơi và nắng đã phai
Trên cuộc tình yêu em ngày nào
Ta vẫn yêu hồn ta vẫn say
Qua bao nhiêu năm tháng ơ thờ
Một ngày nào đó tóc xanh xưa bạc mầu
Một ngày nào đó ta có thôi hết yêu người.


0 nhận xét:

Đăng nhận xét



 

Join Smith Blog Copyright © 2010 LKart Theme is Designed by Lasantha