Anh ra đi trong ánh bình minh .
Em ở lại nhìn hoàng hôn buông xuống .
Anh cần em trong những đêm khuya vắng .
Anh yêu em nhưng không thể có em .
Anh muốn xoá đường biên giới cách ngăn .
Khâu đại dương thành một đường bằng phẳng .
Để ngày ngày anh được nắm tay em .
Được lau khô đôi mắt còn đọng sương .
Và vai anh sẽ nhẹ ru em ngủ .
Đưa đời em vào một lối đi chung.
Em ở lại nhìn hoàng hôn buông xuống .
Anh cần em trong những đêm khuya vắng .
Anh yêu em nhưng không thể có em .
Anh muốn xoá đường biên giới cách ngăn .
Khâu đại dương thành một đường bằng phẳng .
Để ngày ngày anh được nắm tay em .
Được lau khô đôi mắt còn đọng sương .
Và vai anh sẽ nhẹ ru em ngủ .
Đưa đời em vào một lối đi chung.
Chữ tình ở đời, xét cho cùng làm người ta hạnh phúc nhất và cũng làm con người ta đau khổ nhất. Con người thăng hoa khi được yêu đến ngập lòng, mặc định mình là kẻ hạnh phúc nhất, sẵn sàng vì niềm vui chứa chan ấy mà trải nghiệm gian truân. Và rồi một khi tình yêu cất cánh bay đi để lại một khoảng trống không gì bù đắp nổi, người ta đau đấy, không tin đấy, mà vẫn hoang mang trong nỗi ước mong người mình yêu thương quay trở lại.
Mưa đã rơi và nắng đã phai
Trên cuộc tình yêu em ngày nào
Ta vẫn yêu hồn ta vẫn say
Qua bao nhiêu năm tháng ơ thờ
Một ngày nào đó tóc xanh xưa bạc mầu
Một ngày nào đó ta có thôi hết yêu người.
Trên cuộc tình yêu em ngày nào
Ta vẫn yêu hồn ta vẫn say
Qua bao nhiêu năm tháng ơ thờ
Một ngày nào đó tóc xanh xưa bạc mầu
Một ngày nào đó ta có thôi hết yêu người.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét